Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Quân Cưới


Phan_18

“Anh mượn được rồi, xong ngay đây,” thấy vợ cầm một túi đồ, liền thuận miệng hỏi thăm, “Cầm cái gì trên tay đấy? Như bảo bối vậy.”

“Không phải bảo bối gì đâu, chỉ là ít vải làm tạp dề trước đây thôi. Em thấy cái kia anh mặc cũng chật rồi, lấy về làm cho anh cái mới, như vậy sau này anh nấu cơm cũng có tạp dề đeo.”

Kể từ khi Hàn Mai bị bỏng, Triệu Kiến Quốc nấu cơm cho cô hơn một tháng, liền thật sự thích, vừa có thời gian là vào bếp nấu ăn, sau đó ngồi ở ghế đối diện nhìn Hàn Mai qua bàn ăn, trừng mắt bắt cô ăn hết. Có thể cũng chính vì như thế Hàn Mai mới đem chuyện hông cô thời gian này có thêm không ít thịt trách tội trên người Triệu Kiến Quốc, mà không hề nghĩ tới còn có thể là do một nguyên nhân khác.

Triệu Kiến Quốc nghe vợ nói, dương dương hả hê trả lời, “Thì ra cái người này thích người đàn ông của em nấu ăn! Đừng có gấp, kiên nhẫn một chút, mấy ngày nữa về sẽ lập tức nấu cho em, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, bảo đảm đủ cho em ăn no!” Sau khi nói xong, tâm tình rất tốt đi buộc lại hai cái chăn bông.

Hàn Mai nghe xong mấy lời phía sau, da đầu bắt đầu tê dại, ót giống như bị người ta đập ột đập, trong đầu hiện lên hình ảnh Triệu Kiến Quốc ngồi ở bàn ăn, trong tay cầm đùi gà đưa tới miệng cô, nói, “Vợ, ăn cái này.”, mà cô miệng thì bị nhét đầy, nuốt không nổi, nhả không ra, muốn nói chuyện cũng không thể mở miệng, chỉ có thể lắc đầu…

Trong lúc nhất thời một cỗ ghê tởm dâng lên từ dạ dày Hàn Mai, cảm giác ê ẩm trong nháy mắt từ trong cổ họng xông thẳng lên chóp mũi, Hàn Mai khó chịu chạy ra khỏi phòng, một tay bám trên tường, một tay cầm túi vải đè trước ngực, nôn ra.

Triệu Kiến Quốc một khắc trước còn đang âm thầm trộm vui sướng, một khắc sau đã nhìn thấy vợ vội vã chạy ra bên ngoài dựa vào tường nôn ra, việc này lập tức khiến anh bị dọa sợ, bỏ lại dây buộc trong tay, cũng vọt ra ngoài.

“Làm sao vậy? Hay là ăn đồ gì nên đau bụng rồi hả?” Triệu Kiến Quốc đỡ vai Hàn Mai, vừa nói vừa vỗ lưng cho cô.

“Không… Không biết…Ọe…” Lời còn chưa nói hết, Hàn Mai lại nôn ra, khắp mũi đều ê ẩm, đem thức ăn buổi trưa phun sạch ra ngoài, cuối cùng dạ dày trống rỗng, ngay cả nước chua cũng bắt đầu nôn ra.

Triệu Kiến Quốc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ vì nôn mà trắng bệch, khóe mắt còn đầy nước, đau lòng nhưng không nghĩ ra cách gì, chỉ có thể ở một bên gấp gáp đến độ dậm chân.

Chờ Hàn Mai rốt cuộc nông xong rồi, dạ dày cũng dễ chịu hơn một chút, Triệu Kiến Quốc không nói hai lời trực tiếp bế cô chạy sang nhà Thạch Đầu, còn chưa vào cửa đã bắt đầu kêu lên.

“Thím! Thím! Thím mau ra xem vợ cháu bị làm sao….”

“Có chuyện gì?” Bị anh kêu la như vậy, thím Thạch đang dọn dẹp trong bếp chạy ra ngoài, trên tay vẫn đang cầm khăn lau, thấy Triệu Kiến Quốc ôm ngang Hàn Mai kêu như mất hồn cũng bị sợ giật mình.

“Cháu cũng không biết, đang tốt lành tự nhiên lại bị nôn, mặt mũi cũng trắng bệch!” Triệu Kiến Quốc vừa nói vừa đặt Hàn Mai lên ghế dựa trong phòng khách.

“Có phải ăn đồ linh tinh gì không?” Tiểu Thúy vừa mới ru con ngủ nghe được giọng Triệu Kiến Quốc, lo lắng liền rời giường ra ngoài hỏi thăm.

“Không thể nào. Đồ ăn buổi trưa là do mẹ nấu, không thể nào có vấn đề được! Nếu như thực sự có vấn đề, sao chúng ta lại không việc gì?” Thím Thạch nghi ngờ nói. Bà nhìn Hàn Mai, lại hỏi, “Mai Tử, có cảm thấy nơi nào không thoải mái không? Cháu nôn xong rồi có cảm thấy tốt hơn không?”

So với hồi nãy, Hàn Mai đã cảm thấy tốt hơn nhiều, chỉ còn chút chóng mặt, nghe thím Thạch hỏi như vậy liền đỏ mặt, ấp úng trả lời, “Cháu… Cháu cũng không biết, đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, dạ dày sôi trào gay gắt, liền nôn ra, hết rồi thì cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Sau khi nói xong liền lặng lẽ sám hối trong lòng, cô cũng không phải là cố ý muốn nói láo, chỉ là không thể nói ra cô là bị chồng mình dọa được. Đoán chừng nói ra lời này thì không phải là một bàn thức ăn, Triệu Kiến Quốc sẽ bắt cô ăn một bàn tiệc Mãn Hàn một trăm lẻ tám món.

Hàn Mai vẫn còn đang suy nghĩ thì thím Thạch cùng Tiểu Thúy đã sáng tỏ mọi chuyện, nhìn Triệu Kiến Quốc cười nói, “Vợ cháu có thể là mang bầu rồi cũng nên, ngày mang đưa nó lên bệnh viện trên trấn kiểm tra đi. Tiểu Thúy, con còn ô mai không? Còn thì lấy cho Mai Tử một ít.”

“Lần trước vẫn còn một ít, để con đi lấy.” Nói xong liền bỏ chạy vào trong phòng

“Để thím đi lấy cho cháu cốc nước, uống vào sẽ cảm thấy đỡ ghê miệng.” Thạch thẩm cũng chạy xuống bếp rót nước cho Hàn Mai, trong phòng khách lập tức chỉ còn sót lại hai vợ chồng Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc vừa rồi còn đang lo lắng cho thân thể Hàn Mai, đột nhiên lại biết vợ mang thai, bản thân sắp làm cha! Trong lúc nhất thời không dám tin, ngơ ngác ngẩn người tại chỗ, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bụng Hàn Mai, không nói nên lời.

Hàn Mai cũng đến lúc này mới phản ứng lại, trong lòng thầm mắng bản thân quá sơ ý, đứa nhỏ tới cũng không có cảm giác. Lại nghĩ đến đứa bé vô duyên với mình trong kiếp trước, chóp mũi liền ê ẩm, không kìm lòng được dùng tay lòng bàn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng. Cô không thể tin được cả hai kiếp, đứa nhỏ cô vẫn mong đợi đều im hơi lặng tiếng mà đến, hơn nữa còn ở trong bụng cô, cùng cô huyết mạch tương liên.

Nước mắt bất chợt chảy ra, xoay đầu lại nhìn cha đứa bé vẫn đang ngây ngô, giống như sợ sẽ dọa vật nhỏ trong bụng cô bỏ chạy, nghẹn ngào nói, “Kiến Quốc, em… Chúng ta có con, con.. Thật sự… Rốt cuộc con cũng chịu đến…”

Triệu Kiến Quốc nhìn Hàn Mai rơi nước mắt, đau lòng, suy nghĩ có phải bản thân đã tạo cho vợ áp lực quá lớn không? Thật ra thì sinh hay không sinh đứa bé không quan trọng, chỉ cần có vợ ở bên cạnh, anh cũng thỏa mãn rồi. Ban đầu vội vã muốn vợ sinh con là vì nghe Thạch Đầu nói có đứa bé rồi, lòng của cô cũng định xuống, mới có thể ổn định ở bên cạnh anh, anh mới gấp gấp nghĩ cách khiến vợ sớm mang thai. Đều do Thạch Đầu, để cho vợ anh đau lòng như vậy!

Thạch Đầu lúc này đang đi trên đường đột nhiên hắt hơi hai cái, trong lòng lẩm bảm người nào đang mắng mình. Thạch Đầu thế nhưng không nghĩ được mình tốt bụng nói một câu cư nhiên lại bị Triệu Kiến Quốc ghi hận! Thế mới nói việc tốt cũng không thể tùy tiện làm!

Triệu Kiến Quốc đau lòng nhìn vợ, nắm tay cô nhẹ giọng an ủi, “Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, đã làm mẹ rồi còn thích khóc như vậy! Ngoan! Đừng khóc!”

Hàn Mai ôm chặt cổ Triệu Kiến Quốc, nằm trên bả vai anh khóc không ngừng.

“Anh không biết,em có bao nhiêu sợ hãi con sẽ không chịu đến giống kiếp trước đâu. Con ở trong mộng một mực khóc, nói em không muốn con, nhưng anh biết là em luôn mong đợi con! Con không cho em ôm, cứ như vậy đứng im lặng ở nơi đó, sau đó đột nhiên biến mất, em chỉ nghe được thanh âm của con gọi ‘Mẹ’, nhưng em không tìm thấy con, không tìm thấy… Con cứ như vậy mà đi..” Trong mắt Hàn Mai đều là khổ sở, hốc mắt ngập nước không nhìn rõ mặt Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc không biết vợ đang nói cái gì, anh cho là cô vui mừng quá nên nói nhảm, cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng của cô.

“Làm sao đây? Sao cháu lại khóc? Mau nín đi, khóc nhiều tương lại đứa bé sinh ra cũng sẽ thích khóc đấy, đến lúc đó trông con lại cực khổ!” Thím Thạch từ phòng bếp đi ra thấy Hàn Mai đang khóc, vội vàng nói.

Vừa nghe nói sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo, Hàn Mai cũng nóng nảy, cố nén nước mắt không dám khóc lên, một lát sau nước mắt cũng dừng lại, chỉ còn không ngừng thút thít.

Triệu Kiến Quốc vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, nhận lấy cốc nước trên tay thím Thạch đút cho Hàn Mai uống.

Uống hết nửa cốc nước ấm, Hàn Mai cũng bình tĩnh lại.

“Trông cô kìa, đã làm mẹ rồi còn ngượng ngùng như thế!” Tiểu Thúy cầm ra một túi ô mai đưa cho Hàn Mai, không nhịn được trêu ghẹo nói.

Lông mi Hàn Mai còn ướt nước mắt, nhặt một viên ô mai bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt, trong miệng tiết ra rất nhiều nước miếng, nghe thấy lời Tiểu Thúy nói không tự chủ được đỏ mặt, bĩu môi lại muốn khóc.

“Tốt lắm, chúng cháu phải mau chóng trở về nói cho ba mẹ biết chuyện này, để cho hai cụ vui mừng.” Triệu Kiến Quốc vừa thấy vợ có điểm không đúng, vội vàng nói.

“Ừ. Cũng nên báo với cha mẹ vợ cháu một tiếng để họ vui mừng. Vậy hai đứa mau về đi, đường xấu, muộn quá cũng không dễ đi.”

“Mai Tử, cô đem ô mai về ăn đi, hiện tại tôi không còn thích ăn cái này nữa, nếu cô thấy buồn nôn thì ăn mấy viên là được..”

……….

Lúc về nhà, Triệu Kiến Quốc đều ôm Hàn Mai, Hàn Mai nói muốn xuống nhưng tính tình bướng bỉnh của anh lại tái phát, nói thế nào cũng không chịu để cô xuống. Hàn Mai nghĩ cũng chỉ có hơn mười phút đi đường, đành thỏa hiệp.

Dọc theo đường đi, Triệu Kiến Quốc càng nghĩ càng muốn cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Hàn Mai vùi trong ngực anh, lúc ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng cười khúc khích của anh cũng không nhịn được cười theo.

“Vui mừng như vậy?” Hàn Mai không nhịn được hỏi.

“Đương nhiên, vợ anh có thai, anh được làm cha, tiểu tử Thạch Đầu kia không còn lí do cười anh nữa, có thể không vui mừng sao?”

“Ừ, vui mừng! Nên vui mừng!”

“Ngày mai đi thăm mộ cha mẹ báo cho hai người một tiếng, nhà họ Triệu có hậu!”

Hàn Mai nghe xong lời này, nhíu mày, nắm thật chặt túi vải trong tay.

Nếu như Triệu Kiến Quốc biết anh không phải người nhà họ Triệu thì sẽ như thế nào?

Chương 41: Khám thai

Mẹ Hàn đang ngồi nhặt rau thì nhìn thấy con gái mình được con rể ôm về nhà, tưởng có chuyện xảy ra, vội vàng bỏ giỏ trúc xuống ra đón.

“Làm sao đây? Mai Tử bị làm sao à? Sao mới đi ra ngoài một lát đã thành ra như vậy rồi?” Mẹ Hàn giống như mèo xù lông dùng mắt tra xét qua lại trên người con gái, đồng thời ý vị nhìn Triệu Kiến Quốc, con gái bà có bất kỳ đau đớn nào cũng là trách nhiệm của Triệu Kiến Quốc, ai bảo Triệu Kiến Quốc không chăm sóc người cho tốt.

Triệu Kiến Quốc cũng không trả lời, chân cũng không ngừng bước, một đường ôm Hàn Mai vào nhà, vừa đi vừa toét miệng cười khúc khích.

Mẹ Hàn một lòng đều đặt hết trên người Hàn Mai, căn bản không chú ý tới sự khác thường của con rể.

“Hai đứa mau nói chuyện. Muốn mẹ gấp chết sao?”

Hàn Mai vùi ở trong ngực Triệu Kiến Quốc, lộ ra đầu nhỏ liếc mắt nhìn mẹ, có chút ngượng ngùng nói, “Đều tại anh ấy, nhất định muốn ôm, không cho con xuống.” nói xong trợn mắt nhìn Triệu Kiến Quốc một cái, lại xoay đầu nói tiếp với mẹ, “Cũng không phải đại sự gì, là… chính là… mẹ sắp được làm bà ngoại rồi!”

“Con nói thật không?”

“Mẹ! Con có thể lấy chuyện này ra đùa được sao!” Hàn Mai không hiểu mẹ cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì, ngay cả chuyện này cũng có thể hoài nghi.

“Haaa…. Mẹ đã nói miếu Tống Tử nương nương rất linh mà cha con còn không tin! Không được, mẹ phải đi thay quần áo, sau đó đến miếu cảm tạ lễ trước đã.” Mẹ Hàn nói xong liền đi vào trong phòng của mình, tới cửa lại quay đầu nhìn Triệu Kiến Quốc giao phó, “Con đưa vợ vào phòng nghỉ ngơi đi, đừng để cho nó chạy loạn, chờ cha con về bảo ông ấy bắt gà làm thịt, con ở nhà chỉ cần đun nước nóng thôi, những thứ khác để mẹ về làm nốt.”

Triệu Kiến Quốc đàng hoàng đáp lại một câu “Vâng” liền ôm Hàn Mai vào phòng.

Trong lòng Hàn Mai cực kỳ buồn bực, lúc này xem ra Triệu Kiến Quốc sẽ không ngừng ép cô ăn cái này cái kia, nghĩ đến đùi gà béo ngậy, dạ dày cô lại không thoải mái.

………..

Buổi tối, cả nhà vây quanh bàn cơm vừa nói vừa cười, chỉ có Hàn Mai nhìn bát cháo gà, mặt mày ủ ê.

“Mai Tử, bây giờ con mang bầu rồi, không thể đi lại không biết nặng nhẹ giống trước kia nữa, cũng không được mang đồ vật gì nặng, muốn làm cái gì thì bảo Kiến Quốc giúp. Con có nghe mẹ nói không đấy?” Mẹ Hàn thấy dáng vẻ không yên của con gái, gấp gáp nói.

“Vâng.” Từ lúc bắt đầu ngồi vào bàn, mẹ Hàn đã bắt đầu càu nhàu, Hàn Mai nghe đến nỗi lỗ tai cũng muốn chai rồi.

“Mai Tử, mẹ con nói không sai đâu, khi mẹ con có thai anh trai và con đều như vậy đấy.” Cha Hàn cũng lên tiếng, hôm nay ông đặc biệt vui mừng, con gái mang bầu, Triệu gia có hậu! Ông mong đợi con gái có thể sinh được đứa bé mập mạp, như vậy ông cũng coi như là không phụ lòng Triệu Hoài Minh!

Hàn Mai nghe xong bĩu môi, không nói chuyện.

“Con nghe kỹ ẹ, mỗi một việc đều là năm xưa bà ngoại con dạy ẹ, rất có tác dụng!”

“Dạ! Dạ! Dạ! Rất có tác dụng! Nhưng mẹ cũng không cần thiết phải nói đi nói lại như vậy chứ!” Càng nói đến phía sau càng nhỏ giọng, câu cuối cùng cũng chỉ có Triệu Kiến Quốc cùng Hàn Tĩnh ngồi bên cạnh Hàn Mai là nghe được.

Triệu Kiến Quốc nhìn vợ cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi gặm đùi gà trong tay mà buồn cười.

“Mai Tử, đùi gà ăn ngon không? Ha ha… Thấy em ăn vui vẻ như vậy, anh trai cảm thấy thật là hâm mộ!” Hàn Tĩnh nhìn vẻ mặt khổ sở của em gái cũng không nhịn được mà trêu chọc.

Hàn Mai nghiêng đầu nhìn Hàn Tĩnh, biết thừa anh đang muốn làm gì, mặt vô hại nói, “Anh trai, từ nhỏ đến lớn có cái gì tốt anh cũng nhường cho em, em ở bên ngoài bị người ta khi dễ cũng là anh đứng ra bảo vệ, đùi gà này ăn ngon như vậy, một mình em cũng ăn không hết, anh trai, anh cũng ăn một miếng đi.” Nói xong liền cầm đũa lên gắp lên một miếng phao câu tròn trịa muốn thả vào trong bát Hàn Tĩnh.

Hàn Tĩnh vừa mới còn hả hê, thấy Hàn Mai kẹp phao câu đưa tới phía mình, vội vàng lấy tay che miệng bát, mở miệng vừa định nói chuyện liền bị lời nói của Hàn Mai chặn lại.

Hàn Mai đang kẹp phao câu gà, tay cũng không thu lại, giống như vô ý hỏi, “Anh trai, bao giờ anh mới làm chính sự đây? Người ta cũng đã đan áo, làm cơm cho anh rồi…”

Hàn Tĩnh vội vàng ngắt lời, “Chuyện này không vội, không vội…” trên mặt còn đỏ ửng khả nghi, trán cũng toát mồ hôi.

“Áo lông gì?” Hàn mẹ nghe hai anh em nói chuyện không hiểu mới tò mò hỏi.

“A.. Không có gì! Mai Tử nói nói là muốn đan áo len cho đứa bé, bảo con mấy ngày nữa lên trấn thì mua một ít len mang về.” Hàn Tĩnh sợ em gái mở miệng nói ra chuyện của mình cùng Quách Hồng, cướp lời đáp.

“Ừ! Cũng nên chuẩn bị dần đi! Mà cũng không cần chờ mấy ngày nữa, ngày mai Kiến Quốc đưa con lên trấn kiểm tra, tiện thể đến tiệm của bác cả mua ít sợi len đi, mua loại mảnh nhất ấy, con cứ nói với bác cả, bác ấy tự biết là cái nào.”

Hàn Mai đáp một tiếng, không nói thêm câu nào nữa, mắt vẫn nhìn anh trai vài lần rồi lại nhìn phao câu gà vẫn đang kẹp trên đũa.

Hàn Tĩnh sợ Hàn Mai nói ra chuyện, đưa mắt ra hiệu cho cô. Nhưng Hàn Mai không để ý tới anh, chỉ nhìn chằm chằm miếng phao câu. Cuối cùng anh thật sự không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là bỏ tay ra để Hàn Mai thả miếng phao câu ngấy mỡ kia vào trong bát của mình. Hàn Tĩnh hối hận muốn chết, trong lòng thầm mắng mình ăn no không có chuyện làm đi trêu chọc người ta, hiện tại bị thua thiệt! Nhìn gương mặt tươi cười của Hàn Mai, anh cảm thấy bi thảm cực kỳ, trước kia làm sao lại không phát hiện ra em gái anh đáng sợ như vậy? Xoay đầu nhìn em rể Triệu Kiến Quốc, nghĩ thầm có lẽ cũng chỉ có người này mới chịu nổi cô em gái kia của anh.

Vừa rạng sáng hôm sau, Triệu Kiến Quốc đã đưa Hàn Mai đi bệnh viện nhỏ trong trấn làm kiểm tra.

Phần lớn phụ nữ mang thai bây giờ đều không đến bệnh viện, cũng không làm mấy thứ kiểm tra kia. Hơn nữa việc khám thai ở bệnh viện thời này còn hạn chế, chỉ đơn giản là kiểm tra nước tiểu, bác sĩ tiến hành thủ tục hỏi thăm một chút ví dụ như gia đình có bệnh di truyền không….hẹn thời gian lần sau kiểm tra liền kết thúc.

Hai người đợi trong hành lang một lúc lâu mới nhận được kết quả xét nghiệm nước tiểu của Hàn Mai.

Kết quả xét nghiệm nước tiểu biểu hiện Hàn Mai mang thai đã sắp được ba tháng. Hàn Mai thầm mắng mình sao có thể sơ ý như thế, đứa bé đã ở trong bụng lâu như vậy mà cô cũng không cảm thấy, thật may là tiểu tử ngoan ngoãn, không xảy ra vấn đề gì, bằng không cô sẽ hận chết mình!

Kiểm tra cho Hàn Mai là một bác sĩ nam lớn tuổi, đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, nhìn Triệu Kiến Quốc một lát, xong lại nghiêng đầu nhìn Hàn Mai, mới cúi đầu viết vài chữ xuống giấy tờ trên bàn, tùy ý hỏi, “Chồng cô làm nghề gì?”

Hàn Mai bị bác sĩ hỏi một câu như thế nhất thời không hiểu, sinh con cùng nghề nghiệp có liên quan sao?

“Anh ấy là quân nhân.” Mặc kệ như thế nào, Hàn Mai vẫn đàng hoàng trả lời, khi nói hai chữ “quân nhân” trong mắt đều là sùng bái đối với Triệu Kiến Quốc.

“Thật đúng là làm lính à? Tôi cũng đoán như vậy!” Bác sĩ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói, “Ba tháng đầu mang thai cấm chỉ chuyện phòng the, cho dù muốn làm cũng phải tận lực giảm bớt.”

Hàn Mai nghe đến đó liền hiểu rõ, cả mặt nóng như bị lửa cháy, không dám ngẩng đầu lên. Triệu Kiến Quốc vẫn trầm mặc không nói đứng bên cạnh thình lình nói một câu làm Hàn Mai thiếu chút nữa hộc máu.

“Một tháng nhiều nhất có thể làm mấy lần?” Vẻ mặt còn nghiêm túc như đang nói chuyện chính đáng, thuận tiện hỏi ra, tự nhiên giống như đang thảo luận tối nay ăn gì, khiến Hàn Mai muốn mở miệng mắng người.

Lần này vị bác sĩ già kia ngược lại ngẩng đầu lên nhìn Triệu Kiến Quốc, một lát sau cúi đầu tiếp tục ghi chép, trong miệng nói, “Người trẻ tuổi, có chừng mực…..”

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hàn Mai vẫn luôn cúi đầu, lửa nóng trên mặt cũng chưa tan hết, trong lòng âm thầm mắng Triệu Kiến Quốc lưu manh.

Triệu Kiến dĩ nhiên là biết vợ đang âm thầm mắng mình, chỉ là đây là chuyện liên quan đến tính phúc của anh, nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Nghĩ đến sau này còn sáu tháng không thể đụng vào vợ đã cảm thấy khó chịu, hiện tại anh có suy nghĩ xem có nên để cho vợ sinh thêm đứa bé hay không?

Hàn Mai nếu biết chồng mình đã đem tự nhủ ngày hôm qua quên mất không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào đây…

Sau đó hai người đến cửa tiệm của bác cả Lý mua sợi len, ngồi chơi một chút rồi lập tức đi về.

Buổi chiều Triệu Kiến Quốc muốn đi lên núi thăm mộ, đường núi không dễ đi, Triệu Kiến Quốc ý bảo Hàn Mai không phải đi theo, muốn cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, để mình anh đi cũng được.

Hàn Mai lấy cớ đi bộ trên trấn cả buổi sáng, hiện tại mệt mỏi, muốn nằm nghỉ, chờ mẹ Hàn đi ra ngoài, cô chui vào phòng mình, cài then cửa lại.

Chương 42: Tình Sử Của Cha Chồng

Hàn Mai xác định tất cả đã thỏa đáng mới lấy túi vải nhỏ ra khỏi tủ quần áo. Thời điểm lấy quyển sổ nhật ký ra, tim của cô đập rất nhanh, tay cũng không tự giác mà run rẩy, chỉ sợ đọc rồi sẽ phát hiện ra cái gì không tốt. Trấn định tinh thần xong, Hàn Mai mới mở trang thứ nhất của nhật ký ra, nghiêm túc đọc lại.

************************

Sáng sớm hôm nay rời giường liền phát hiện ngoài trời đổ mưa, không phải mưa lớn, bay bay phiêu đãng giống như sợi bông, đưa tay ra hứng cũng không cảm thấy gì, nhưng trên mặt đất vẫn ẩm ướt.

Tâm tình vì thế cũng rất tốt.

Thời tiết như vậy lại khiến tôi nhớ tới lần đầu gặp Tiểu Vân, ngày đó trời cũng mưa như này.

Buổi sáng cha tôi có hẹn, không về ăn cơm trưa. Mẹ thấy cha không về mừng rỡ chạy đi đánh bài, để tôi tự giải quyết bữa trưa của mình.

Gần trưa, một học sinh nữ của cha tới nhà tìm ông, nói là muốn ông giúp cô xem một bài văn.

Lúc tôi mở cửa, cô cầm một cây dù lẳng lặng đứng trong mưa, nhìn thấy tôi thì rất kinh ngạc, trợn to mắt nhìn, lại ngẩng đầu nhìn lại biển số nhà, cuối cùng mới hỏi, “Nhà của thầy giáo Triệu Văn Bác là ở đây đúng không?”.

Có lẽ chính là vào lúc đó, hình ảnh cô ấy che dù đứng trong mưa trừng to mắt nhìn liền khắc vào trong lòng tôi, cho nên sau này mỗi lần gặp mưa phùn mung lung, tôi đều không tự chủ mà nhớ tới bóng dáng ấy…

………………

Kể từ khi biết được thân phận của Tiểu Vân, chúng tôi cũng không gặp mặt lần nào nữa, cô ấy tới nhà tìm mấy lần, tôi đều lánh đi.

Cha giống như biết chuyện, lần đầu tiên tìm tôi nói chuyện, ông là giáo viên, nói tới nói lui luôn biết cách cong cong quẹo quẹo, chẳng qua tôi có ngu đi nữa cũng biết hàm ý trong lời nói của ông.

Lấy gia thế của nhà họ Hà, Tiểu Vân lại là con gái một, ở phương diện nào tôi cũng không bằng, huống chi cô ấy cũng đã sớm có vị hôn thê rồi.

Vì thế tôi quyết định buông tay, mà thực tế, tôi cũng chỉ có thể buông tay….

……………….

Thời gian gần đây, bệnh tình của cha xấu đi, thuốc cũng không uống, mỗi bữa cũng không ăn được bao nhiêu, sắc mặt ngày càng khó coi, cả người gầy đến nỗi làm cho người ta không nhẫn tâm nhìn.

Thầy thuốc Hứa nói cha tôi chỉ còn treo lại một hơi thở, đại khái cũng chỉ còn hai ngày…

Tôi hiểu rõ căm tức trong lòng cha, mẹ bỏ chạy cùng người khác ngay lúc cha bị mất việc ở trường, đối với cha mà nói đây là đả kích không nhỏ, những thứ này cha đều giấu trong lòng. Tôi cũng không biết phải khuyên cha như thế nào, chuyện của chình mình cho tới bây giờ tôi còn chưa rõ nữa là..

…………..

Đến địa phương này đã hơn hai tháng, mỗi ngày đều bận từ sáng sớm đến tối muộn, ban đêm về nhà mệt mỏi liền ngả đầu nằm ngủ.

Nhìn những người cùng thôn khác vác một túi lớn còn bước nhanh hơn mình, tôi lập tức cảm nhận được câu nói “Trăm việc không dùng được nhất là Thư sinh” quả không sai.

Có lúc tôi sẽ nghĩ tới Tiểu Vân, hiện tại có phải cô ấy đã kết hôn với vị hôn phu rồi không!

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vị hôn thê của cô ấy là ở trong bệnh viện, mặc dù hơi xa nhưng người này quả thật không tệ, quan trọng nhất là anh ta rất tốt với Tiểu Vân, từ trong ánh mắt cũng có thể nhìn ra anh ta rất quan tâm đến cô ấy. Nghe nói bối cảnh gia thế của hai người cũng tương đương, có thể gả ột người đàn ông như vậy, cuộc sống sau này của Tiểu Vân cũng không đến nỗi nào, hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc.

………………

Đối với tôi mà nói, gặp được Tú Tú quả thật chính là tai nạn bắt đầu.

Thấy cô ấy phát run núp trong đống rơm, đặc biệt là thấy ánh mắt cầu cứu của cô ấy thì tôi biết ngay mình đã chọc đến phiền toái lớn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .